Tuscany
(Tiếng Việt ở phía dưới).
I travelled to Italy alone, but not in the mood of the novel ‘Eat, Pray and Love’. Nor in the mind of ‘Alone in Europe’ ( a novel by Phan Viet). Simply, I wished to ride a bike on the hillsides of Tuscany, rather running away from a drama!
As always, before the trip, I only have the excitement of getting to know a new place. I rarely had worries like: ‘it’s very dangerous there’, ‘a lot of pickpockets’, ‘be careful’ etc. My mind was occupied only by beautiful stories in the wonderful Tuscany.
The first day, while I was taking picture of a flower that I don’t know the name, a Florentine gentleman approached me and told me the name of the flower and then took me around and introduced me to Florence. We finished the ‘tour”’ and said goodbye after seeing sun set on Ponte Vecchio bridge. What could be more pleasant! I left Florence for Cinque Terre without having time to remember his name, because hiking on the island of Cinque Terre and cycling in Chianti quickly cast me away from the sun at the end of the day in Florence.
Arriving in Siena late at night, but I didnot hesitate to find a good Italian restaurant to ‘entertain’ myself. While waiting for the food, I took time to study the map of Siena. Seeing that, the restaurant manager came and told me to the places I needed to go. Believe it or not, the next day he would have a few hours off work to drive me to a visit some places. I could not say ‘No’ to his offer!
I booked a car to drive for two days, but that means I only need one day. At first I just booked a small car, but when they took me out to pick it up the car… Wow, I got a luxurious Mercedes!!!!!
Talk about driving. Perhaps the person who lent me the GPS was also a bit worried because it was him who ‘initiated’ me to drive here (I had never driven in a foreign country before). He advised me this and that, told me to find a small way to go. However, when I was on the road, I just followed the directions of the GPS, and it only led me to the free way!!!
The trouble turned out not to be driving, but… refueling. I didn’t know how to fill up gasoline automatically. I was thinking, when I returned the car, I would tell pay for gasoline then. But by the time we got to the drop-off station, it was too late and no one was there. Fortunately, there was a girl in the office next door who was about to leave. She didn’t understand much English, but I tried to explain my problem anyway. Then, she took me to the gas station and helped me to refuel the car. How lovely she was.
Leaving the hotel in Siena, I went to a farmhouse that in Italy is called Agriturismo. I arrived quite late in the evening, the farm was shimmering with moonlight. The farm owner and his wife welcomed me and prepared dinner for me like a daughter. A vespa was also delivered to the farm for my use.
It was ten years ago since the last time I drove a motorbike. It was not as easy to drive a vespa as I thought. The vespa did not have a sub-footrest, so every time I lifted it up and down, I got exhausted. I fell down once. A truck stopped and the driver helped me get up and, then, continued my drive.
Getting lost was inevitable because I was very bad at finding the directions. The phone’s GPS is in my pocket, but when I took it out to have a look, it was already tens of kilometers away from the intended destination. However, I met very kind Italians who tried to use their hands to show me the way, and I finally got to where I wanted to go.
When I came back to the farm house, the owner was preparing home-made Italian dishes (here everything was home-made and fresh, with ingredients from the farm itself, and for each meal, without any leftover. Never tasted something so fresh). There were about seven or eight other guests (from Germany and USA) waiting for dinner. Everyone looked forward to seeing me because they were worried about my driving with the vespa. Dinner was fun and cozy. There was a guest, aged my old uncle, who was a retired German teacher, he comes to the farm every year, each time for a month. He had beed doing so for twenty years. His name was Albert. Talking for a while, I got to know that, like me, Albert also loved photography.
The next day, in the morning, I followed Albert for a walk in the village and the forest nearby to take photos. In the afternoon, I had some time to cook Vietnamese spring rolls. I could not find all ingredients for Vietnamese-style spring rolls in this Italian kitchen. Well, I tried to use whatever they had in their fridge. Hot fried spring rolls came out, everyone almost rubbed their eyes, nose and mouth: ‘This is amazing’!
I asked Albert how to call a taxi to go to the train station the next day, but he said, he would drive me to the train station. In the morning, Albert saw me off, I felt like he was taking his daughter to the train./.
Paris, May, 2015
* * *
Mình đã đến Ý một mình, nhưng không phải là theo tâm trạng “Ăn, Cầu Nguyện và Yêu”. Cũng chẳng phải trong tâm tưởng “Một Mình Ở Châu Âu”. Đơn giản là mình đã từng mong muốn được đạp xe trên những sườn đồi Tuscany, chứ chẳng phải đi để chạy trốn một cảm xúc nào đó!
Mình đã không ít lần đi nơi này nơi kia một mình, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên thực sự bắt đầu chuyến đi với tinh thần “by myself”, vì Ý là nơi mình không có bất kỳ bạn bè hay người thân nào. Đã thế, nhờ cảm hứng từ một người mê các nẻo đường Châu Âu, mình lại đưa vào chuyến đi của mình những chương trình mà đến chính mình cũng còn run.
Cũng như mọi lần, trước chuyến đi, mình chỉ có sự háo hức sắp được biết đến một miền đất mới mà ít khi có những sự lo lắng kiểu như: “ở đấy lộn xộn lắm” “nhiều bọn móc túi lắm”, “phải cẩn thận” v.v. Chỉ duy nhất là cảm giác háo hức và háo hức! Và “trộm vía” mình đã không gặp bất kỳ một vấn đề gì mà chỉ có những câu chuyện đẹp đẽ ở vùng Tuscany tuyệt vời này. Và trên hết, mình đã không có một chuyến đi “by myself” như mình đã chuẩn bị.
Ngày đầu tiên, trong khi chăm chú chụp ảnh một bông hoa mà mình không biết tên, một chàng trai Florence đã đến gần nói cho mình biết tên loài hoa và rồi đã dẫn mình đi vòng quanh và giời thiệu về thành phố Florence xinh đẹp, rồi cùng mình ngắm mặt trời lặn trên cầu Ponte Vecchio. Còn gì dễ chịu hơn nữa nhỉ (tạm bỏ qua nghi hoặc “chàng có phải mafia” hay không)! Rất tiếc mình đã rời khỏi Florence mà chưa kịp nhớ tên chàng :), bởi chuyến hiking trên đảo Cinque Terre và đạp xe ở Chianti làm mình quên bẵng cả ánh mặt trời cuối ngày ở Florence.
Đến Siena tối muộn, nhưng vẫn chẳng thể làm mình ngại ngần đi tìm một nhà hàng Ý ngon lành để tự “entertain” mình. Anh chàng quản lý nhà hàng đã phục vụ mình như một vị khách đặc biệt. Trong lúc chờ món ăn, mình tranh thủ mở bản đồ Siena ra “ngâm cứu”. Chàng trai gốc Siena đã tận tình hướng dẫn mình các nơi mà mình cần phải đến. Có thể tin được không, chàng nói ăn xong sẽ đưa mình đi ngắm Siena về đêm và chàng sẽ lái xe đưa mình về khách sạn, và ngày hôm sau chàng sẽ có vài tiếng tranh thủ nghỉ làm để lái xe đưa mình đi thăm một khu xung quanh đó. Tất nhiên, mình chẳng có lý do nào phải “băn khoăn” một chàng quản lý nhà hàng lại có thể là “mafia”. Và thế là, “enjoy” it as it is!
Mình đã đặt ôtô để lái hai ngày, nhưng thế là mình chỉ cần có một ngày. Hãng Avis thật tuyệt vời vì họ cũng chỉ thu tiền của mình có một ngày. Tuyệt vời hơn, lúc đầu mình chỉ đặt chiếc xe nhỏ với giá thuê thấp, nhưng đến khi họ dẫn mình ra lấy xe … Wow Wow Wow, mình có một chiếc Mercedes!!!!!
Lại nói chuyện lái xe. Có lẽ người cho mình mượn GPS cũng hơi run vì mình có làm sao thì là do người ấy “khởi xướng” vụ này, dặn dò mình này nọ, bảo mình tìm đường nhỏ mà đi. Nhưng ra đường rồi, mình cứ theo chỉ dẫn của GPS, nó chỉ dẫn mình ra free way thì mình cứ thế mà lao thôi.
Điều phiền phức hoá ra không phải là lái xe, mà là … đổ xăng. Mình nhà quê, không biết đổ xăng tự động, trong khi đó mình phải đổ đầy xăng khi trả xe. Mình đang nghĩ, khi nào về trạm trả xe thì nói họ ước tính rồi mình trả tiền xăng. Nhưng về đến trạm trả xe thì đã muộn, nên không còn ai ở trạm trả xe cả. May quá có cô bé ở văn phòng bên cạnh đang chuẩn bị đi về, cô ấy không hiểu được tiếng Anh nhiều, nhưng mình cũng cố giải thích vấn đề của mình. Kết quả là cô bé đưa mình đến trạm xăng và đổ xăng hộ mình. Đáng yêu nhỉ!
Rời khách sạn ở Siena, mình đến ở một nhà trang trại mà ở Ý gọi là Agriturismo. Mình đến khá muộn buổi tối, trang trại lung linh ánh trăng. Vợ chồng bác chủ trang trại tiếp đón mình và chuẩn bị bữa tối cho mình như con gái vậy. Một chiếc vespa cũng đã được chuyển đến trang trại để mình sử dụng.
Sau gần mười năm, mình lại được lái vespa, mọi chuyện không dễ dàng như mình nghĩ. Chiếc xe vespa không có chân chống phụ, nên mỗi lần nhấc lên nhấc xuống là hết cả hơi. Rồi chẳng may phải chố nền không phẳng, xe và người bổ nhào xuống vệ đường, không thể nào nhấc lên nổi. Một chiếc xe tải dừng lại và bác tài xế giúp mình nhấc xe lên, tiếp tục hành trình.
Lạc đường là chuyện đương nhiên vì mình vốn là đứa rất kém trong chuyện tìm đường. GPS điện thoại thì để trong túi, khi lôi ra xem thì đã đi chệch cả hàng chục km rồi. Nhưng những người Ý tốt bụng đã cố gắng sử dụng tay để giải thích hướng đi cho mình, cuối cùng thì mình cũng đến nơi mình muốn đến.
Đến chiều tối về, lại lạc đường, xăng thì sắp hết, điện thoại thì cũng sắp hết pin. Mình lạc vào một trang trại ngựa và cừu. Bác nông dân thì tuyệt nhiên không thể hiểu mình nói gì rồi nên cũng không thể hỏi đường về nhà. Đi một lúc thì gặp chó chăn cừu đang dẫn một đoàn cừu, mà không thấy người nào cả. Con chó nhìn mình với cái vespa như vật thể lạ, sủa ầm ĩ. Đến khóc mất thôi! Vừa chạy thật nhanh vừa run. Đã thế, sáng trước khi đi mình lại không mang theo số điện thoại của chủ nhà. Đã nghĩ trong bụng phải gọi cầu cứu “hot line” đẹp trai ở Siena lên mạng và search ra số điện thoại trang trại cho mình. Nhưng rồi mình lại gặp một anh chàng nông dân Ý khác, rất may là hiểu chút tiếng Anh. Nhưng anh diễn giải thế nào mình cũng không hiểu mình phải đi thế nào. Thấy mặt mình đần thối ra, anh đã quyết định chạy bộ theo chiếc vespa của mình để chỉ lối mình cần rẽ!
Mình đã về đến trang trại, chủ nhà đang chuẩn bị những món Ý home-made (nói qua một chút: ở đây mọi thứ đều home-made và tươi ngon, kế từ sốt cà chua hay tương ớt, chủ nhà cũng tự làm bằng nguyên liệu từ chính trang trại, làm bữa nào, ăn đúng bữa đấy. Chưa bao giờ được thưởng thức những thứ tươi ngon đến thế). Có khoảng 7, 8 người khách nữa (từ Đức và Mỹ) cũng đang chờ bữa tối. Cả nhà cũng mong ngóng mình vì lo không biết đi lại với cái vespa như thế nào. Bữa tối thật vui vẻ và ấm cúng. Có một bác khách là một nhà giáo người Đức đã về hưu, năm nào bác cũng đến nghỉ ở trang trại một tháng, cứ như vậy 20 năm nay rồi. Bác tên là Albert. Nói chuyện ra thì bác Albert cũng rất thích chụp ảnh. Bác nói nếu mình thích bác sẽ dẫn đi lang thang ngôi làng trang trại ngày hôm sau. Và ngày hôm sau mình và bác đã có một chuyến đi bộ trong làng và khu rừng gần làng thật dễ chịu.
Buổi chiều, mình có chút thời gian “vẽ vời” món nem Việt Nam. Một mình mình trong cái bếp tuyệt đẹp của trang trại. Ôi, mình lại có ý nghĩ, có lẽ gác bút, làm trang trại thôi. Gia vị cho món nem theo đúng kiểu Việt Nam không đủ. Thôi thì có thứ rau củ gì mình dùng thứ đó. Món nem rán nóng hổi bê ra, không biết có phải Tây hay khen “ngoại giao” hay không, nhưng ai cũng suýt xoa mắt mũi mồm miệng: “This is amazing”! Với mình thì amazing nhất là mình đã được sống ở vùng Tuscany này.
Mình có hỏi bác Albert cách gọi taxi để đi ra ga tàu ngày hôm sau. Nhưng bác nói, bác sẽ lái xe đưa mình ra ga tàu. Và buổi sáng, hai bác cháu lọ mọ dậy sớm để kịp chuyến tàu. Bác như thể đưa con gái ra tàu vậy.
Mình sẽ không biết mình có cơ hội nào trở lại Tuscany nữa hay không. Chỉ biết rằng, “part of my heart is now in Tuscany”!
Paris, Tháng 5, 2015