Rovinj
(Tiếng Việt ở phía dưới.)
Departing for a new trip, full of excitement.
Everything was prepared. I just carried suitcase and go. I did not realize that I forgot the international driving license at home until I almost reached the airport. Looking at the watch, and check flight times on the ticket, I believed that I would have enough time to bet back home to get the document. On the way back, for prudence, I made a phone call to my cousin who is an officer at the airport to tell her that I might be checked-in late and asked for her help to reserve the seat on the flight to Paris for me. She checked the flight information and instructed: ‘You have to check-in in no more than 30 minutes!’
‘What? The flight will be in one hour and a half, won’t it? And I have Gold Membership for check-in!’ I told her.
‘No, no, sister, as the flight is full today, it will be closed in for 30 minutes. I can only help you to check in five minutes late.’
Well, I had no choice but asking the taxi driver to speed up and return to the airport. My cousin called me every five minutes. Reaching the airport, my heart seemed to drop out of my chest, running to the check-in counter, and being exhausted. The check-in staff asked his colleague who was processing the ticket: ‘What about this lady? No seat is available on the flight now’. I was about to cry. The other staff just answered slowly: ‘Upgrade to the Business Class, Seat No. 4K’. Oh my God!
Venice welcomed me with bright sunshine. I checked in a pretty small apartment in a quiet area of the city (which I booked from airbnb), looking out the window, boats are surfing! Wonderful!
After talking to the so lovely host for a while, I went out to start my exploration of Venice, which is known as the most romantic city in the world. I got out of the area where I stayed, oh oh oh, it seems that my excitement for Venice was stolen. I did not feel the quietness and charming of the flows of the canals. Instead, there were flows of people, as crowded and busy as in Hong Kong. I could not hear a warm Italian voice as I had been waiting for. Just the noise. After two hours of walking, I wondered: ‘I could not figure out why the couples would chose this city for their romantic trip, huhm?’
The next morning, I decided to get up early to go for a walk in the quiet city. And now, I could feel her charm. It began to rain heavily, making my plan to go for a walk in the city fail. I call on to sit in a coffee shop, reading a book, to wait for museums to open. Visiting the museums is also an ‘impossible mission’ that I had to fulfill. This is because, someone gave me a book on history of Renaissance art. When he knew that I would go to Venice, he reminded me: ‘Please went to see the museum and then tell me your feelings.’ Oh my man, yes, I would visit the museums, but I would not be sure whether or not I could feel or understand anything. I read the book you gave me like an illiterate. Sometime, I even could not remember how to spell properly your full name, how could I remember the names of the painters in the faraway history of Venice.
Anyway, I found that the museums were comfortable places. Fortunately, I did not have to stay in long lines of many kilometers to come in a museum as I did in Paris. After staying in the museums for hours, I got out to San Marco Piazza. On, what I could see here, like a sea of tourists. There was a sound of beautiful music somewhere, I found direction to the place where the band plays. It was the band of a restaurant. So I sat as being rooted there, did not want to go anywhere else. Right there, I met a Chinese lady who also travelled alone. We were talking very friendly and cheerfully. She said: ‘Tomorrow I will go to Florence’. Oh, oh, I miss Florence so much. I suggested her to spend sometime in Sienna. Siena is a charming ancient city and not so crowded as it is in Venice.
Because tomorrow I will have to drive a long distance, so I said goodbye to everyone and came home early. Saying “early”, but it was almost 11pm, then. I had such a nice evening in Venice.
The host couples were not yet sleeping. I have to tell a bit about this couple. They were rather young and in a relationship for quite long. The man was an Italian, and taught English and also selling at the shop. The woman was an Albany. As she could only spoke only a little English, I could not know what her job was. Their apartment was very nice and intimate, with simple furnishings, but it is decorated pleasingly and cozy. While the couple did the simple jobs, but for the two evenings I was staying here, I just saw that their home was filled of joys and laughs, then man taught his girlfriend to sing some English songs. Such a happy life!!! In the morning that I was leaving for Croatia, they prepared a big breakfast for me. As I anticipated that the drive would be long and lunch might be delayed, I tried to eat everything. So grateful!
I got the rented car from Sicily By Car, inserted the destination “Rovinj” on the GPS and then to head to the road. So joyful! But, the more I was driving, the more I sighted the signboards of direction to Milano while the GPS still showed that I was on the correct route. Oh oh, I realized that I had driven for more than 100 km. It turned out to be that when I inserted the destination on the GPS, I omitted to click the button “Let’s go”. So, the GPS automatically directed me to a pre-set travel itinerary on it. Oh my Godness. Breathed in, breathed out, relaxed, and drove back to the correct route. Oh oh, What is in front of me? The sparkling white snow mountains under the sun, like mirrors. The green lawns along the highway. So thanks for the wrong route to Milano, I could see such a magic scenery.
When I arrived at Rovinj, the host of the house that I booked, looked at me (I could see a big surprise in his eyes): ‘Oh, it turned out that you are a lady ? I thought it was a man because the booking did not show ‘Ms’ or ‘Mr’. It just shows that there was a Vietnamese who would drive a car to my house. But now, it turned out to be a delicate and slim lady. Then he just muttered ‘unbelievable’ ‘unbelievable’.
The home in Rovinj was so charming, like a dream: A rose garden full of colors, a large yard, with a lot of trees, in front right of my room. I could see the sparkling sunset on Rovinj bay. All tiredness and stressfulness after a half day of driving promptly went a way. I went down to the bay immediately because I feared that the sun would go to sleep soon. I found a small bar and ordered a glass of wine to relax. Sometime, I saw someone biking or a couple holding hands passing by.
Sun was off. I attempted to find way home, but I just walked all around without any definitive directions. Beautiful sound of hymns sang from the nearby church. The music was echoing from the bar: When You Say Nothing At All by Ronald Keating and Hello by Adele. The music was not too loud, just enough for me to feel this a warm place. So peaceful, so thrilling.
The morning in the village was so fresh: sounds of church bells ringing, of birds singing, of waves from the beach, smells of flowers and trees, of freshly baked bread, etc. Ah, there was a very authentic smell of this town every morning. That was the smell of freshly laundered clothes. Clothes, towels, sheets, and fabrics were still dried in traditional way with clothesline and clips. Fabrics were shaken until being smooth, then were clipped very carefully and aesthetically. This was also a unique feature of this village. I just imagined how much love was put into the hands of the persons who were hanging fabrics, with the smell of the wind and sunshine. While walking around every corner and path of the village, I felt every step deeply as counting the stones which carried the color of time.
During the daytime, I drove to visit some interesting neighborhoods. I came to Pula to visit the only remaining Roman amphitheater, the to Motovun, which is an old Italian town, a bit like Tuscany, but with the colors of the Istria region. When I was going to see the ancient wall in Dvigrad, as I could not find the ancient wall, I headed to a nearby village to ask for directions. The village was very quiet. I only met two senior women sitting and talking under a big tree. Luckily enough, one of them could speak English. She was so helpful and enthusiastic that she walked me to the direction. The other woman could speak only Italian, but she also wanted to help me. Even though I did not understand all of what that two women talked to me, I were talking with them a bit before leaving to the ancient wall. When I said goodbye, each of them hugged me tightly. How lovely such moment was!
The next morning I waked up early, preparing a light breakfast before heading back to Venice: a few strawberries bought at the fresh market, a grain bread bought at the bakery in town. I boiled a small pot of coffee. Sitting in front of the yard, tears were dropping as I am about to leave this place.
When I drove near the border to Slovenia, Slovenian FM channel played the song ‘It’s Time to Say Goodbye’ by Adele./.
Venice, May, 2016
* * *
Lại một chuyến lên đường, đầy háo hức và hồi hộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, vác vali lên và đi. Gần đến sân bay, mới chợt nhớ ra mình đã quên bằng lái xe quốc tế ở nhà. Nhìn đồng hồ, và kiểm tra lại giờ bay trên vé, đinh ninh là đủ thời gian quay lại nhà để lấy bằng. Trên đường quay lại, để cẩn thận, gọi điện cho con em họ ở sân bay nói về việc mình có thể bị check-in muộn và nhờ nó giữ chỗ cho mình. Con bé kiểm tra thông tin chuyến bay và “ra lệnh”: “Chị phải đến check-in không quá 30 phút nữa!”. “Hả, còn hơn tiếng rưỡi nữa cơ mà em? Mà chị có thẻ vàng mà!” “ Không được chị ơi, chuyến bay hôm nay đông và sẽ đóng cửa trong 30 phút nữa, em chỉ có thể giữ cho chị muộn 5 phút.” Thôi, đành kêu taxi phóng như bay quay lại sân bay. Con em giục liên tục trên điện thoại “Chị đến đâu rồi” …. Tới sân bay, tim chuẩn bị rơi ra khỏi ngực, chạy hết hơi đến quầy check-in. Cậu nhân viên check-in nói với đồng nghiệp đang làm thủ tục: “Trường hợp của chị này thế nào? Giữ chỗ nhưng hết chỗ rồi!”. Sắp khóc rồi đây. Cậu kia thủng thẳng: “Up lên Business Class, số 4K”. Ôi Mẹ ơi!
Venice đón chào mình với nắng vàng rực rỡ. Check-in căn hộ nhỏ xinh xắn ở khu vực khá yên lặng của thành phố, nhìn ra cửa sổ bàn ăn, những con thuyền lướt sóng, thích quá mất đi thôi! Nói chuyện với bạn chủ nhà rất đáng yêu một lúc, mình bắt đầu ra ngoài để chiêm ngưỡng Venice, mệnh danh là thành phố lãng mạn nhất thế giới. Đi bộ một lúc ra khỏi khu mình ở, ôi thôi, là ôi thôi, cái cảm giác thích thú về Venice như bị ai đánh cắp mất. Trước mặt mình không phải những dòng kênh yên ả, mà là những dòng người, như thể ở Hong Kong vậy. Mình thèm nghe một giọng tiếng Ý ấm áp mà tuyệt nhiên không thấy đâu cả. Chỉ thấy những âm thanh ồn ào náo nhiệt. Sau hai tiếng lang thang, mình tự hỏi: “Không hiểu sao các đôi tình nhân lại lựa chọn thành phố này cho những chuyến đi lãng mạn nhỉ?”
Sáng hôm sau, mình quyết định dậy thật sớm để đi dạo trong thành phố khi vắng người. Và lúc này đây, mình mới cảm nhận được vẻ đẹp quyến rũ của nó. Trời bắt đầu mưa nặng hạt làm cho kế hoạch đi dạo trong thành phố của mình không thành công. Đành chui vào một quán cà phê ngồi đọc sách chờ đến giờ các viện bảo tàng mở cửa. Vụ đi xem viện bảo tàng cũng là một “nhiệm vụ được giao” phải thực hiện. Chả là, biết mình sẽ đi Venice, nên có người đã gửi sách về lịch sử hội hoạ Venice cho mình đọc và dặn dò: “Em đi xem rồi kể cho anh nghe cảm nhận của em nhé!” Ôi giời ạ, uh thì sẽ xem, nhưng không chắc là cảm nhận được gì nhiều đâu đấy. Em đọc quyển sách ấy em thấy như mù chữ ấy mà. Tên đầy đủ của anh, nhiều khi em còn chả nhớ hết, nữa là bảo em nghiên cứu về mấy ông hoạ sỹ ở cái thủa lai hy của Venice :).
Dù sao, viện bảo tàng cũng là nơi mình thấy dễ chịu. May mắn là ở đây, vào viện bảo tàng không phải xếp hàng dài mấy cây số như ở Paris. Lang thang mấy tiếng đồng hồ, đi ra quảng trường, lại biển người. Có tiếng nhạc êm ái từ đâu đó, mình tìm hướng đến chỗ ban nhạc chơi. Đó là ban nhạc của một nhà hàng. Thế là ngồi cắm rễ luôn ở đó, khỏi đi đâu, thỉnh thoảng mỉm cười liếc mắt “tán tỉnh” mấy anh nhạc công :). Gặp một cô bạn người Trung Quốc, cũng đi một mình, nói chuyện vui ơi là vui. Cô bạn nói: “Ngày mai tớ đi Florence.” Ôi, ôi, mình nhớ Florence quá”. Mình có nói với cô bạn: “Nếu còn thời gian, cậu thu xếp đi Sienna, chỉ một tiếng đi bằng xe buýt thôi. Đến đó tuyệt vời lắm, cổ kính và không ồn ào vì không có bất kỳ một người khách du lịch …”. Mình đang định nói là “không có khách du lịch Trung Quốc”, thì mình phải đưa tay lên bịt mồm mình lại. Cô bạn cười lớn: “Tớ biết cậu định nói gì rồi. Đúng là khách du lịch Trung Quốc đông và ồn ào quá!” Ha ha ha.
Đến lúc mình phải tạm biệt cô bạn và ban nhạc vì đến giờ mình book tour đi thuyền cổ của Venice. Mấy anh bạn nhạc cứ nài nỉ mình nghe nốt bản nhạc và bảo mình tối quay lại nghe nhé!
Tour đi thuyền cổ cũng vui, chung thuyền với mình có hai nhóm khách khá thú vị: Một nhóm là ba bà người Úc, khoảng chừng 60 tuổi. Ba bà kể chuyện là ba người bạn thân ở ba vùng khác nhau của Úc và rủ nhau đi chơi cùng. Còn lại là một anh và một cô bé đến từ New Castle, Anh. Lúc đầu mình tưởng là hai người yêu nhau, nhưng hoá ra hai người chỉ là bạn. Anh chàng người Iran ở Anh đã 20 năm, đang làm tiến sỹ về tâm lý học gì đó (anh ấy có giải thích, nhưng mình không thủng lắm về cái môn anh ấy theo đuổi), còn cô bé là người Malaysia, đang tìm kiếm cơ hội học cao học ở Anh. Anh chàng Iran sang Venice họp. Anh chàng rủ cô bé đi chơi cùng vì anh ấy không bao giờ muốn đi đâu một mình, còn cô bé lại là người thích đi chơi. Làm quen một hồi, cô bé nảy ra ý định: “Ồ, sao hai anh chị không thể là một đôi nhỉ?”. Ha ha, mình biết ngay cô bé sẽ nói ra điều này, làm anh chàng lúng túng quá!
Điều thú vị là anh chàng Iran lại là một người dạy nhảy Salsa và Swing. Mình rủ cả hai người quay lại quảng trường San Marco để nghe nhạc buổi tối. Cả hai người đồng ý. Quảng trường buổi tối vô cùng dễ chịu, vắng vẻ. Trời bắt đầu mùa hè, nên tới 9 giờ tối mới tắt nắng. Buổi tối, mỗi nhà hàng đều có một sân khấu riêng, kết hoa hồng rất elegant. Các ban nhạc chơi thay phiên nhau, lúc thì nhạc cổ điển, lúc thì nhạc jazz, v.v. Ban nhạc đang chơi bản Tango. Mình rủ anh Iran: “Hay mình nhảy Tango đi anh!” Cái này là không “đúng bài” mà thầy dạy nhảy của mình đã dạy mình rồi (vì chỉ có nam mời nữ nhảy chứ không bao giờ nữ mời nam nhảy cả). Nhưng mà thôi, em tạm quên lời thày dạy. Buồn cười quá, anh Iran thì chỉ biết nhảy Salsa, còn mình thì chỉ mới tạm nhảy được vài bước Tango. Cũng chả sao, cứ cốt nhảy múa theo tiếng nhạc giữa quảng trường này là mình thấy thích lắm rồi!!! Vì mai mình sẽ phải lái xe quãng đường dài, nên mình tạm biệt mọi người sớm ra về. Gọi là sớm, nhưng cũng gần 11h tối. Vậy là mình cũng có một buổi tối dễ chịu ở Venice.
Về đến nhà, tranh thủ kiểm tra và trả lời một số emails. Một số có nội dung “more or less the same”, kiểu như: “Hi vọng là em vui vẻ ở Venice. Kể cho anh nghe về chuyến đi nhé. Giá như anh có thể ở bên cạnh em.” (Úi giời, chả biết các anh có thực lòng hay không). Mà em làm gì ở đâu, dại gì mà em nói cho các anh biết cơ chứ nhỉ?
Hai bạn chủ nhà vẫn chưa ngủ. Mình kể qua chút về hai bạn này. Hai bạn còn khá trẻ. Hai người yêu nhau nhiều năm rồi. Bạn trai là người Ý, dạy tiếng Anh đồng thời đi bán hàng ở shop gì đó, còn bạn gái là người Albanie. Vì bạn gái nói tiếng Anh bập bẹ nên mình cũng không rõ bạn ấy làm gì. Căn hộ của hai bạn xinh xắn, với đồ đạc rất đơn giản, nhưng được trang trí vui mắt và ấm cúng, mọi thứ ngăn nắp. Công việc của các bạn không có gì đao to búa lớn, nhưng hai buổi tối mình ở đây, thấy các bạn đầy ắp tiếng cười, tíu ta tíu tít, rồi bạn trai dạy bạn gái học hát bằng tiếng Anh. Vui lắm!!!
Buổi sáng trước khi mình lên đường, bạn gái chuẩn bị cho mình một bữa sáng đủ mọi thứ. Vì nghĩ là sẽ lái xe đường dài, có thể bị ăn trưa muộn, nên mình cố gắng ăn hết những thứ gì bạn ấy chuẩn bị cho mình. Yêu bạn ấy quá!
Nhận được xe ôtô thuê rồi, đặt địa chỉ “Rovinj” trên GPS để lên đường. Thích quá! Ơ, nhưng càng đi, càng thấy biển chỉ dẫn trước mặt là hướng đi Milan. Thôi, toi rồi. Đã lái khoảng hơn 100 km rồi. Không biết làm thế nào để hỏi đường cả vì giữa đường cao tốc. Đành phải làm cú điện thoại gọi cho “tổng đài giao thông” ở tận Việt Nam: “Anh ơi, em đặt GPS là Rovinj, sao bây giờ em thấy trước mặt em toàn biển đi Milan mà GPS nó không chỉ cho em đi vào hướng có biển đi Croatia?” “Tổng đài giao thông” hướng dẫn lại một hồi, hoá ra khi mình đặt GPS, mình chưa ấn nút “Let’s go” nên nó sẽ tự động chỉ dẫn cho mình đi lộ trình cũ nào đó đã được cài đặt sẵn. Ôi giời ơi là giời. Dù sao thì bây giờ cũng đỡ căng thẳng vì không bị sai đường nữa rồi.
Thở vào thở ra, thư giãn, lái quay trở lại. Ôi ôi, trước mặt mình là cái gì thế này. Những dãy núi tuyết trắng xoá như những tấm gương dưới trời nắng. Những thảm cỏ xanh ngắt hai bên đường. Vậy là nhờ có vụ đi nhầm Milan này mà mình được ngắm cảnh đẹp đến rụng rời như thế này.
“Tổng đài giao thông” dặn dò tập trung lái xe và đi từ từ. Đường cao tốc cho phép tốc độ tối đa là 130km/giờ. Vậy mà cứ một lúc GPS lại báo là mình đang bị quá tốc độ cho phép. Lái qua vùng biên giới mới là chuyện gay go. Đường núi uốn lượn mà các bạn tây cứ lái vèo vèo, kinh quá. Căng thẳng ơi là căng thẳng. Thỉnh thoảng lại thấy có bạn phồng mồm trợn mắt với mình, nói đủ các thứ tiếng, mình chả hiểu gì sất cả. Nhưng chắc các bạn ấy có ý: “Lái xe ngu thế”. Ờ, cứ mắng chửi tớ đi, sang Việt Nam đây dạy lái xe cho nhá, nhá, nhá!
Cuối cùng thì cũng đến Rovinj. Anh chủ nhà mình thuê ở nhìn thấy mình đến thì tròn mắt: “Ơ, thế hoá ra là một lady à? Tôi cứ tưởng là một người đàn ông vì trên booking không thể hiện “Ms” hay “Mr”. Mà chỉ thể hiện là một người Việt Nam sẽ lái xe đến. Hoá ra lại là một cô gái yểu điệu mỏng manh như thế này”. Rồi cứ lẩm bà lẩm bẩm “không thể nào tin được” “không thể nào tin được”.
Khu nhà đẹp như mơ, một vườn hồng đủ các màu sắc, còn trước căn hộ của mình là một khoảng sân rộng với mái hiên là dàn cây leo xanh mướt, nhìn xuống dưới kia là vịnh Rovinj lấp lánh ánh chiều. Bao nhiêu mệt mỏi, căng thẳng sau nửa ngày lái xe đi đâu hết. Chẳng cả buồn tắm táp, mình đi xuống dưới vịnh ngay lập tức vì chỉ sợ mặt trời lặn mất. Tìm một quán bar nhỏ, gọi một ly vang nhâm nhi. Thỉnh thoảng có một người đạp xe đi qua, hay một đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo.
Nắng tắt, mình tìm đường về nhà, nhưng bước chân cứ đi qua hết các ngõ ngách mà không có định hướng nào cả. Tiếng hát thánh ca từ nhà thờ. Rồi tiếng nhạc văng vẳng từ các quán bar: When You Say Nothing At All của Ronal Keating and Hello của Adele. Tiếng nhạc không quá to, chỉ vừa đủ để thấy sự ấm cúng nơi này. Nao lòng quá. Tối nay, sẽ có một email được gửi đi với câu “em muốn có anh ở đây”, và câu này chắc chắn là thật lòng :).
Buổi sáng trong lành: tiếng chuông nhà thờ, tiếng chim ríu rít, tiếng sóng biển, mùi cỏ cây hoa lá, mùi bánh mới ra lò. Ah, phải kể đến một mùi rất đặc trưng của thị trấn này mỗi buổi sáng, đó là mùi quần áo mới giặt đem phơi. Quần áo, khăn, ga vẫn được phơi bằng dây phơi và kẹp truyền thống. Họ rũ phẳng phiu, rồi kẹp rất cẩn thận, đẹp đẽ. Đây cũng là một hình ảnh rất đặc trưng. Mình cứ tưởng tượng, như thể là bao nhiêu thương yêu được dồn vào bàn tay phơi đồ, với mùi gió, mùi nắng giòn tan. Nói thật là ở đây, mình vừa muốn quanh quẩn ở ngôi nhà của mình, nhưng cũng vừa muốn đi dạo hết từng ngõ ngách của ngôi làng. Từng bước chân chậm rãi như đếm từng phiến đá ngấm màu thời gian.
Trong ngày, tranh thủ lái xe đi thăm thú một số vùng lân cận. Đến Pula thăm nhà hát cổ La Mã. Đến Motovun là thành phố cổ của người Ý, hơi giống Tuscany, nhưng nhà cửa lại mang sắc màu của xứ Istria. Buồn cười nhất là đến thăm thành cổ ở Dvigrad. Đến nơi rồi mà không tìm thấy thành cổ đâu cả. Mình đi vào một khu làng gần đấy để hỏi đường. Khu làng vắng vẻ, chỉ gặp hai bà cụ đang ngồi tâm sự như kiểu ở gốc đa đầu làng. May quá, có một bà nói được tiếng Anh, bà nhiệt tình dẫn mình đi một đoạn để chỉ đường. Bà kia chỉ nói được tiếng Ý, bà cũng muốn tranh phần chỉ đường. Mặc dù bà nói tiếng Anh đã giải thích là “nó không biết tiếng Ý, nó chỉ biết tiếng Anh”, bà nói tiếng Ý vẫn cứ thao thao một cách dễ thương lắm. Thôi thì chả hiểu gì cả, mình cũng tán chuyện với hai bà một hồi rồi mới đi tiếp. Tạm biệt, hai bà lần lượt ôm hôn mình chút cha chút chít. Yêu không chịu được!
Về đến Rovinj còn sớm, lại tranh thủ đi dạo rồi đi ra bưu điện gửi bưu thiếp cho một số “tình yêu” lớn nhỏ. Rồi lại tìm một quán bar nào đó ở mỏm núi để ngắm hoàng hôn và những cánh chim biển bay lượn.
Sáng nay thức dậy, chuẩn bị bữa sáng nhẹ nhàng trước khi lên đường quay lại Ý, mấy trái dâu tây sáng qua đi chợ mua vẫn còn, với một chiếc bánh mỳ ngũ cốc mua ở tiệm bánh chiều qua cho vào lò nướng nóng lên, đun một ấm cà phê nhỏ. Ngồi trước hiên nhà, một lúc thì nước mắt rơi lã chã vì phải rời xa nơi này.
Venice, tháng 5, 2016