Hawaii – Part 2/Phần 2
(Tiếng Việt ở phía dưới)
Because the rental company could not export another car to us until they got the broken car from the police, we used buses to go around.
We stopped at a beach near a park. Since it was very windy, we could not swim. Few people were camping in this park. Their tents looked very professional.
A senior man, aged my uncle, sitting in front of a tent watching the sea, listening to music and drinking a beer. He invited us to stop for a drink. He introduced himself Stent, born and raised in Oahu, and then moved to California to live and work there.
Stent used to be an electrical engineer and was retired. Every year, he went back to Oahu for a few months, and Stent’s ‘temporary address’ for those months was always at this tent, always at this slot, at this park.
Although Stent’s sister’s house was nearby, he only came to her sister’s house to have shower every day. In front of the tent, the sea is turquoise and sand is white. I joked: ‘Oh, while other people have to spend millions of dollars for a beach house, you only have to spend ten bucks for a ‘mansion’ in the middle of a large lawn, with this wonderful sea view. No fair at all.’
Stent laughed loudly: ‘Yes, plus here I don’t need to buy a Smart TV because every day I can watch reality TV shows in various channels in different languages, on the infinity screen.’
Then he pointed to the sea: “Look, that is reality TV show! People are from different countries, speaking different languages, and having fun on the beach. Isn’t it more interesting than watch sensational news or programs that people act on TV?”
Stent did not cook. Cooked food was bought and was kept in a frozen storage box. Otherwise, it was very convenient to run to Costco nearby. Stent said, his daily activities were watching the sunrise, swimming three times, having coffee, watching the sea and sky, watching ‘reality TV shows’, drinking beer, listening to music, etc.
Sitting with Mr. Stent for nearly an hour and a half, chatting about life, we hardly heard him saying anything about worrying or financial issues.
It was almost dark, and we had to say goodbye to Stent. Stent saw us off to the nearby bus stop. Passing a row of slightly shackled tents, Stent said this place were a tent area for locals here. They were not homeless, but, as Stent explained to us, simply because it was too expensive for them to afford a house in Honolulu, they were staying in tents here. That was a “scene” behind the turquoise color of Hawaii beach.
Honolulu, May 2018
* * *
Sáng nay hai đứa phải quay lại hãng thuê xe để xem họ giải quyết sự việc ra sao và để nhận xe khác đi chơi tiếp. Nhưng rất tiếc là họ chưa thể xuất một xe khác cho mình khi chưa lấy được xe bị hỏng từ cảnh sát. Họ nói phải mất vài tiếng để họ xử lý. Bọn mình cũng không dám chắc “vài tiếng” của họ là bao lâu nên nói với họ ngày mai bọn mình mới lấy xe.
Không có xe cũng hơi phiền vì taxi và uber ở đây khá đắt, trong khi các điểm muốn đến cách nhau khá xa, mà mình thì không muốn loanh quanh ở thành phố Honolulu (vì cũng chỉ tương tự như đường Trần Phú ở Nha Trang). Bọn mình đành quyết định thử nghiệm dịch vụ xe buýt ở đây.
Đi xe buýt thì tương đối mất thời gian. Mất cả hàng tiếng đồng hồ mới đến được nơi muốn đến trong khi nếu lái xe thì chưa đến 30 phút. Bọn mình dừng lại ở một bãi biển gần một công viên cho dân địa phương.
Biển động, trời không nắng nên cũng không bơi được. Nằm ngắm trời đất một lúc thì bọn mình đi dạo xung quanh công viên xem ra sao. Có lác đác một vài người camping ở công viên này.
Nói là camping, nhưng lều của họ rất chuyên nghiệp và chắc chắn. Đi qua một căn lều, thấy một bác già đang ngồi trước lều ngắm biển, nghe nhạc và uống gì đó, rất thư giãn, bọn mình chào hỏi bác. Bác rất vui vẻ và hỏi bọn mình từ đâu đến. Sau đó bác mời bọn mình dừng lại chỗ bác ngồi nói chuyện.
Mấy hộp để đồ ăn và đồ uống của bác được sắp xếp thành chỗ ngồi trên bãi cỏ trước căn lều của bác. Bác mở một thùng ra và bọn mình lấy mỗi đứa một chai bia mát lạnh để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Bác giới thiệu bác tên là Stent, sinh ra và lớn lên ở Oahu, rồi sau đó qua California sinh sống và làm việc ở đó.
Stent trước đây là kỹ sư điện và bây giờ thì đã nghỉ hưu. Năm nào cũng vậy, bác quay lại Oahu ở vài tháng, và “địa chỉ tạm trú” của Stent trong mấy tháng đó luôn luôn là ở căn lều này, luôn là tại slot này, tại công viên Sealife Park này.
Stent thường thuê vận chuyển chiếc xe bán tải của bác từ California sang, cùng toàn bộ đồ camping. Bác luôn đặt trước chỗ camping, với giá 10 đô la Mỹ/ngày.
Nhà em gái Stent ở gần đó, nhưng Stent chỉ qua nhà em gái để tắm táp vệ sinh hàng ngày. Còn thì bác chỉ ở lều. Trước mặt căn lều là biển xanh ngọc và mênh mông cát trắng. Mình nói đùa với Stent: “Oh, trong khi người khác phải bỏ ra hàng triệu đô la để có một căn biệt thự ven biển, bác chỉ phải bỏ ra 10 đô la cho một căn ‘biệt thự’ giữa một bãi cỏ rộng, với view biển tuyệt vời thế này. Thật là không công bằng tí nào.”
Bác Stent cười lớn: “Đúng vậy, mà ở đây bác cũng không cần mua một cái Smart TV nữa vì hàng ngày bác được xem các chương trình TV thực tế với các kênh bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, trên màn hình vô cực.”
Nói rồi bác chỉ tay ra biển: “Đó, chương trình TV thực tế đó, nhìn con người đến từ các miền đất khác nhau, nói các thứ tiếng khác nhau, đùa vui sống động trên bãi biển, chả phải là thú vị hơn xem những tin tức giật gân hay các chương trình mà người ta “diễn” trên TV hay sao?”
Stent cũng không nấu nướng gì, một số đồ ăn thì bác mua sẵn để trong hộp trữ lạnh. Còn không thì bác chạy qua Costco hay Wallmart gần đó. Stent nói, hoạt động hàng ngày của bác là ngắm bình minh, bơi ba lần, cafe, ngắm biển trời, xem “TV thực tế”, uống bia, nghe nhạc,…
Ngồi với bác Stent gần tiếng rưỡi đồng hồ, trò chuyện về cuộc sống, bọn mình hầu như chẳng thấy bác nói gì đến lo lắng hay tính toán về tiền bạc gì.
Trời gần tối, bọn mình phải chào Stent để về cho kịp giờ xe buýt. Stent tiễn bọn mình ra bến xe buýt gần đó.
Đi qua một dãy lều hơi lụp xụp, Stent cho biết chỗ này là khu vực lều của dân địa phương ở đây. Họ không phải là dân vô gia cư mà đơn giản là giá nhà cửa ở Honolulu đắt đỏ, họ không thể có tiền để mua nhà nên họ cắm trại sinh sống ở đây. Họ cũng hiền lành chứ không có gì nguy hiểm vì nếu nguy hiểm thì cảnh sát đã dẹp lều của họ đi rồi.
Stent quay về lều, mà mãi bọn mình cũng không thấy xe buýt đâu. Bọn mình đi vào một ngôi làng gần đó để xem có bắt xe buýt dễ hơn không. Chờ dài cổ vẫn không thấy xe nào tới. May sao, có một đôi vợ chồng lái xe đi qua, bọn mình hỏi họ tuyến xe buýt về Honolulu.
Hai anh chị nói bọn mình không nên chờ ở đây vì không được an toàn cho lắm, và bảo bọn mình lên xe để chị chở đến chỗ bến xe có nhiều người chờ hơn. Cuối cùng cũng phải chờ mất cả tiếng đồng hồ xe buýt mới tới. Thôi, dù sao cũng biết thế nào là xe buýt ở đây.
Ngày hôm sau thì hãng cho thuê xe đã xuất cho bọn mình một chiếc xe khác để sử dụng. Lần này không phải một chiếc xe bóng lộn hoành tráng nữa, vậy mà mình lại thấy thoải mái hơn. Hơn nữa, thật là trời chiều lòng mình, hôm nay, trời nắng vàng rực rỡ. Đến lúc này, mình mới cảm nhận được mình đang ở Hawaii.
Trời đẹp, hai đứa cứ rong ruổi trên xe, bật to nhạc, đi hết bãi biển này đến bãi biển khác ở khu vực phía đông đảo Oahu. Cứ đi một lúc, thấy bãi biển nào vắng khách du lịch là nhảy xuống bơi, rồi nằm ngắm cảnh, ăn uống đồ chuẩn bị từ nhà.
Điều thú vị là nước biển ở mỗi chỗ lại khác nhau. Chỗ thì xanh lục, chỗ thì xanh ngọc, chỗ thì sóng trắng xoá, chỗ thì lại phẳng lặng.
Đến gần chiều, bọn mình đi qua Sealife Park chỗ camping của bác Stent, bọn mình bảo: “Hay là rẽ vào chào bác một câu rồi đi tiếp!”
Từ xa đã nhìn thấy Stent ngồi thảnh thơi ngắm biển chiều, mình hét to: “Stent, bác nhìn xem ai đến thăm bác hôm nay này!”
Bác Stent quay ra với nụ cười quen thuộc và dang rộng tay đón hai vị khách. Bọn mình có một hộp bánh Tiramitsu gửi nhờ vào hộp đá của Stent.
Bọn mình chạy xuống biển bơi một lúc rồi quay lên “túp lều bác Tôm” (à bác Stent chứ nhỉ?). À, hôm nay bọn mình còn gặp cả gia đình “hàng xóm” của Stent. Đó là đôi vợ chồng với đứa con nhỏ và hình như là anh hay em trai của vợ chồng đó. Căn lều của họ “hoành tráng” hơn của Stent (trông như là rộng gấp đôi), và họ có đầy đủ nồi niêu xong chảo và giá đựng các loại gia vị.
Anh chồng đang chuẩn bị lò nướng BBQ cỡ nhỏ, chị vợ ngồi ghế thư giãn, cu con thì chơi đùa trên bãi cỏ. Stent giới thiệu bọn mình với họ. Một lúc thấy cu con chạy sang xin bác Stent một chai bia cho bố nó. Stent vui vẻ đưa cho nó chai bia mang về, rồi lấy hai trái bơ bổ ra đưa cho bọn mình. Bọn mình tự động khui thùng đồ ăn của bác lấy ra túi tôm lạnh, cho vào trái bơ, xúc ăn, ôi sao mà ngon thế. Sau đó chén tiếp bánh Tiramitsu mát lạnh. Rất tiếc hôm nay mình lại không được uống bia.
Mình rất muốn gặp lại anh cảnh sát đẹp trai hôm trước, nhưng không muốn anh đưa gậy lên đo nồng độ cồn khi gặp mình J. No nê, hai đứa chào bác Stent để kịp về trả xe cho hãng cho thuê xe. Stent cho biết tuần sau bác ấy cũng trở lại California rồi. Bọn mình kết thúc một ngày hoàn hảo ở đảo Oahu, chuẩn bị ngày mai bay sang Đảo Lớn (Big Island).
Đến sân bay Đảo Lớn, mình lấy xe ngay tại đó để sử dụng cho toàn bộ thời gian ở đây. Cô bạn mình ngạc nhiên hỏi: “Ô, mình thuê xe ngay tại sân bay á?”
“Vâng, chứ không mình đi bằng gì bây giờ ở xứ đảo mênh mông này? Hay là “nào mình cùng đi xe buýt J”?
Xem ra mình cũng đã quen với việc nhận xe ngay tại sân bay để đi về khách sạn. Ngày đầu tiên, nên mình cũng chỉ định đi một điểm gần thôi. Mình định đi đến Waipio Valley hay còn được gọi là Thung lũng của các Nhà Vua (“Kings’ Valley). Ước tính mất khoảng một tiếng lái đi và một tiếng lái về. Nhưng chả biết thế nào, cái GPS nó lại chỉ dẫn đi mãi mà thấy có vẻ không phải hướng mình cần đi, set up lại đủ kiểu vẫn phải đi theo một con đường rất xa và phải mất vài tiếng đồng hồ. Thành ra, mình phải lái gần như từ Kona, là bờ Tây của Đảo Lớn, sang đến Hilo là bờ đông của Đảo Lớn (tức là cắt ngang Đảo Lớn).
Cuối cùng mình đành phải “tricky” một chút là đặt điểm đến cho từng chặng nhỏ để không bị sai hướng đi. Dù sao, việc bị sai hướng đi cũng không hẳn là tệ. Ngược lại, bọn mình lại được ngắm vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ và hùng vĩ của xứ sở núi lửa.
Gần 5 tiếng đồng hồ trên xe, bật to nhạc của Ed Sheeran và nghêu nga hát theo, trải qua những cung bậc cảm xúc: choáng ngợp, phấn khích, sợ hãi, lo lắng, căng thẳng, rồi thì ngỡ ngàng trước màu sắc của thiên nhiên như trong thủa sơ khai.
Trong gần 5 tiếng đồng hồ, bọn mình đi qua những vùng khí hậu khác nhau: Từ vùng nắng ấm, đến vùng mưa, rồi vùng sương mù đến mức không còn nhìn thấy mặt đường hay xe chạy trước mình mà chỉ lái xe theo ánh đèn đỏ của đuôi xe trước, và cuối cùng thì khi quay về gần Kona, từ trên cao nhìn xuống, hoàng hôn rực rỡ, mặt biển như một tấm gương khổng lồ, chờ đón hai cô nàng.
Ngày thứ hai ở đây, bọn mình book tour để đi thăm công viên núi lửa. Sở dĩ phải book tour vì xem núi lửa phải xem buổi chiều tối mà mình sợ lúc về muộn mà phải lái vài tiếng nữa thì ngại và cũng không an toàn.
Nhóm đi tour có khoảng mười người. Mọi người giới thiệu về nhau. Trong nhóm có một đôi cũng nhiều tuổi, chắc cũng phải tầm gần 55-60 tuổi gì đó, họ nói họ vừa mới cưới nhau. Trông họ hạnh phúc lắm. Tình yêu thì tuổi nào cũng thật đẹp.
Cậu hướng dẫn viên, Ehihi, là dân Hawaii chính gốc, kiêm luôn cả lái xe (cậu cũng giới thiệu cậu còn là photographer). Suốt cả dọc đường, Ehihi nói về Đảo Lớn và Núi Lửa đầy cuốn hút và nhiệt huyết, bọn mình cảm nhận cậu yêu mãnh liệt xứ sở này, cho dù cậu đã nói về nó không biết bao nhiêu lần.
Buổi chiều tối, bọn mình bắt đầu nhìn thấy những ánh lửa đầu tiên từ ngọn núi lửa. Theo dự báo, tuần này là thời điểm tốt để xem vì núi lửa hoạt động mạnh. Ehihi dùng máy ảnh ống kính cực đại để cho mọi người có thể xem cận cảnh núi lửa đang sôi sùng sục. Choáng ngợp, kinh ngạc và xúc động là cảm xúc của riêng mình lúc đó. Ehihi bảo: “Hôm nay núi lửa có vẻ cháy rộng hơn mọi hôm”.
Mình vẫn chỉ cảm nhận một không khí dễ chịu, hơi se lạnh, rất bình an, khi đứng trên đỉnh núi để ngắm nhìn nủi lửa kỳ ảo từ xa.
Ngày thứ ba, hai cô nàng lại rong ruổi đi từ bãi biển này tới bãi biển khác. Đường dẫn tới mỗi bãi biển lại khác nhau, khi thì đi qua vùng đất đá đen lổn nhổn (phế tích của nham thạch), khi thì qua những khu cỏ hoang um ùm hai bên đường, rồi mở ra bãi biển tuyệt đẹp.
Hai cô bơi lội, ngồi trên quán bar uống bia, hay nằm dài trên cát, và thỉnh thoảng ”khai quật” lại các các mối tình lớn nhỏ đã đi qua. Ấn tượng nhất là bãi biển cát đen, nghe nói là rất hiếm hoi trên trái đất này. Hoá ra, không phải chỉ có biển xanh cát trắng mới là biển. Bãi biển cát đen lại là nơi bọn mình thích nhất trong những ngày ở đây mà ngày nào bọn mình cũng muốn quay lại.
Buổi chiểu tối, bọn mình ăn tối ở một quán bar nhỏ bên cạnh bờ biển. Ban nhạc chơi các bản nhạc Hawaii và hát theo yêu cầu của mọi người. Mình yêu cầu một trong các bài hát mình yêu thích gần đây: “I am yours” của Jason Mraz.
Ngày cuối cùng, bọn mình đi thăm di tích lịch sử của thổ dân Hawaii. Con đường ven biển vùng Kona (phía Tây của Đảo Lớn) quá quyến rũ.
Trước khi ra sân bay, bọn mình tranh thủ nghỉ ngơi và bơi lội ở một bãi biển xinh đẹp gần sân bay, rồi chạy ra sân bay để trở về Honolulu. Kết thúc những ngày nghỉ trên Đảo Lớn.
Cho đến khi về đến nhà một người bạn ở Honolulu, CNN đang đưa tin về tình trạng khẩn cấp tại Đảo Lớn. Khi đó bọn mình mới biết, lúc ngọn núi lửa bắt đầu phun trào, bọn mình đang cách chỗ đó chỉ khoảng một tiếng lái xe./.
Honolulu, Tháng 5, 2018