Hawaii – Part 1/Phần 1

(Tiếng Việt ở phía dưới)

Although a group of my best friends planned for a trip together to Hawaii, we could not do it for various reasons. Finally, just two of us could make it happen. That seemed to be good enough.

After a twelve-hour flight, I needed a day to rest and get used to the roads here before getting a car to drive. On the first day, we chose to take Uber to Light House. However, I was a bit worried that it might be hard to find a vehicle to return because there was no way to call a taxi nor Uber, and I wasn’t sure if buses would be still operated in the evening. Well, just go hiking first and find about it later. When we were walking down from the Light House, I thought: ‘Perhaps, I need to find someone to give us a lift back to the downtown!’

While looking for a bus stop, a guy was driving towards us. He pulled down window to ask us: ‘Could you please tell me how long would it take to get to the top of the Lighthouse?’

I responded him: ‘About an hour and a half, both up and down!’

He muttered: ‘Oh, a bit long! I’d rather go back tomorrow because it may be too late to hike now!’

I blurted out: ‘So, are you going back to the downtown now?’

‘Where in the downtown did you say? Waikiki? You guys want to have a ride?’

‘Yes yes, we need to return to Waikiki.’

‘Okay, ladies get on the car!’, he offered us.

While we were on the car for a while, I got to know that this young man was an attorney for DLA Piper in Amsterdam, and was on a long vacation before transferring to the DLA Piper in Australia. I told him: ‘How small the world is, I have been working with DLA Piper on many deals’.

Then he asked: ‘Oh, so you weren’t afraid that I was cheating you?’

I laugh loudly: ‘Looking at you! Do you look like that?’. Back in the city, he dropped us near our hotel and we had no chance to see each other again because he was about to leave Hawaii a day after. 

The next day, I rented a car to drive around Oahu. They gave me a Charger, which looked so fabulous. It took me a bit to get used to the car . When I got out of the downtown, I started to feel something wrong, the engine sounded very loud. I stopped by at a pretty beach. However, it’s been raining heavily these days, so it’s a bit disappointing. At this time, I saw a notice on the electronic board of the car : ‘Temperature is hot’. I just thought that: ‘Ok, let it have a break to cool down’.

We had a break at the beach, eating some  snack, and was about to leave. But… the electronic board still showed an error and I could not restart the car. I tried to call the car rental company to ask them to help. However, it was a quite frustrated process to work with the rental company. They said that the rescuer would come within two hours, but we had to wait much longer without seeing anyone.

It was getting darker.  While I was worried, I heard an inner voice in me saying that there would be someone there to help us. I looked around and I saw an old man sitting at the bench. He was watching the sunset and enjoying his dinner. Seeing me talking on the phone nervously, he asked me if I need any help.

I told him about the incident: ‘I’m so worried. Don’t know what to do with this car and don’t know how to get back to the city. I don’t know if the rescuers will come.’

He offered: ‘Let me look at your car.’

The error notice disappeared, and the car could be re-started. I told him: ‘But I’m worried that the error would happen again in the middle of the road’.

‘Let me drive my car after you. I’ll go home, don’t worry’, said him.

We did not know his name until then. His name was Robert. 

Robert drove a small, old truck to look after our rented luxury car. As our car seemed to run smoothly, my friend suggested to tell Robert that he would not need to drive after us. However, I was still worried, just in case anything happened … And it did.  After going through the tunnel, the car stalled and I only had time to stop and  to tow it half side of the road.

I saw some smoke from the engine. The smell was burning. I urged my friend to get out of the car and take all our bags out quickly. Robert stopped his truck and ran to us. I shouted him to stay away from the car. When the smoke was down, Robert attempted to push the car entirely to the side of the road so that it would not obstruct the highway, but impossible because the car system was completely locked.

Another car stop by and the young driver offered to help pull the car off to the side of the road. The car still could not be moved, in any way. Robert had to help to talk with the car rental company to ask them to send a rescuer. It was already very dark. The car rental company said it would take two hours or so for a rescuer to come. Robert and the young man, named Tony, said they would wait with us. 

While we were waiting, we had time to know more about Robert and Tony. Robert worked in a sand processing factory. Every evening, he had dinner at that spot on the beach, seeing the sunset on the sea. 

Tony said he had just been kicked out of the house by his father-in-law because Tony scolded his little son in front of his father-in-law. Robert asked: ‘Are you hungry? I still have some food in my truck’.

‘Oh, that’s great, yes, we’re hungry.’

Robert took out the food, a packet of brown rice and some Spanish banana cakes - still very warm. So yummy!!! While we were enjoying the food, a police car pulled off. Wow, we saw a handsome policeman. He went down and asked what we were doing here. We described the situation. The policeman turned away to talk on his cell phone to someone.

After few minutes he came back and said: ‘I called a rescuer to tow the car away and I’d stay here to protect you until the rescuer arrives.’

‘Are you saying you’re standing here just to protect two of us?’ I asked him.

‘That’s right, ma’am. This is a dangerous area! Then to be safe, I will take you two to the police station so that you can take a taxi from there.’

Five minutes later, I saw the rescuer sent by the police. So I had to say goodbye to Robert and Tony. Can’t express how touched I was by their help. A day with a lot of emotions, but cannot be more grateful. 

***

Mấy cô bạn thân lên chương trình kế hoạch bao lâu mà chẳng thể nào có được một chuyến đi cùng nhau. Thu xếp mãi rồi chỉ được một nửa thực hiện được kế hoạch.

Ngày đầu tiên đến Honolulu, không có ấn tượng gì mấy đây là một phần lãnh thổ của Mỹ cho đến khi đi dạo ngang qua Khách sạn của Trump. Đến lúc đó mình mới chợt nhớ ra: Ô, hoá ra mình đang ở Mỹ.

Sau chuyến bay dài nên mình cũng chưa muốn lái xe ngay, cũng một phần vì chưa bao giờ lái xe ở Mỹ nên cũng hơi ngại. Thế nên mình cần một ngày nghỉ ngơi và làm quen với đường xá ở đây.

Vì chưa lái xe nên hai đứa chọn đi chơi bằng Uber ở một điểm gần thành phố để hiking nhẹ. Tưởng là gần, hoá ra cũng mất cả nửa tiếng đồng hồ, thấy cứ tít tắp mù khơi.

Khi đến nơi đó rồi mới thấy lo ngại là lát nữa sẽ không biết về bằng cách nào vì ở đó không thể gọi taxi mà cũng không có wifi để gọi Uber, đi xe buýt thì mình không chắc là có xe đón cuối ngày hay không. Thôi thì cứ hiking xong rồi tính tiếp vậy.

Hiking xong, gần xuống đến nơi, mình đã nghĩ trong bụng: có khi phải đi nhờ xe ai đó về thành phố mất!

Trong lúc đang định vị xem bến xe buýt ở đâu thì một anh chàng lái xe tới kéo kính xuống hỏi: “Hai cô làm ơn cho biết đi lên đỉnh Lighthouse mất bao nhiêu thời gian?”

Mình trả lời: “Bọn mình khoảng tiếng rưỡi, cả lên và xuống!”

Anh chàng lẩm bẩm: “Thế thì thôi, mai tôi quay lại chỗ này hiking sau vậy vì bây giờ lên thì muộn quá!”

Mình liền buột miệng hỏi: “Thế cậu có quay về thành phố luôn không?”

“Cô nói chỗ nào ở thành phố cơ? Waikiki á? Các cô muốn đi nhờ xe?”

“Đúng đúng, bọn tôi cần về Waikiki.”

Cậu chàng trả lời: “Được thôi, các cô lên xe đi!”

Mình thì chẳng nghĩ ngợi, lo ngại gì cả, mừng húm vì thế là về được thành phố một cách đơn giản nhất trong khi không biết rằng cô bạn mình đang lo sợ vì đi xe người lạ.

Lên xe được một lúc, hỏi chuyện, ôi giời ơi, sao mà trái đất lại nhỏ bé thế cơ chứ! Anh chàng này là luật sư của DLA Piper ở Amsterdam, cậu đang trong kỳ nghỉ 4 tháng trước khi luân chuyển sang văn phòng DLA Piper ở Úc, nên cậu đi du lịch vòng quanh nước Mỹ.

Thế là chuyện như ngô rang. Rồi cậu hỏi: “Ơ thế lúc nãy cô không sợ tôi là kẻ xấu hay sao?”

Mình nghĩ trong bụng: “Trông mặt cậu thế kia, cậu dám làm gì tôi ngoài việc tán tôi cơ chứ!” Hahaha. Về đến thành phố, cậu drop hai đứa gần khách sạn. Cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Ngày hôm sau, mình đã thuê xe để lái quanh đảo Oahu. Họ giao cho mình cái xe hiệu Charger, trông đẹp và hoành tráng lắm, hệ thống trong xe toàn tự động, mình hơi ngại. Lái trong thành phố run lẩy bẩy, phải trái là cứ loạn cả lên. Đến khi ra khỏi thành phố rồi thì bắt đầu có cảm giác sao sao đó, thấy tiếng động cơ kêu rất to, mình nghĩ: có thể là do xe phân khối lớn nên kêu to.

Đi được khoảng hơn một tiếng, mình dừng lại ở một bãi biển khá đẹp. Tuy nhiên, mấy hôm nay trời mưa xầm xì nên cũng thực lòng hơi thất vọng. Tắt đèn nhà ngói như nhà tranh – Trời mưa bão thì Hawaii cũng như Sầm Sơn mà thôi. Lúc này, trên bảng điện tử của xe báo: “Temperature is hot.”

Nghỉ một lúc, ăn nhẹ và chuẩn bị đi tiếp. Nhưng… trên bảng điện tử vẫn báo lỗi và mình không thể khởi động lại được xe. Phải nhờ một người ở đó xem hộ xem vấn đề gì.

Không thể xử lý được và chị ấy khuyên gọi về hãng cho thuê xe để họ cho cứu hộ đến. Chị ấy đưa cho địa chỉ của điểm mình đang đứng để báo cho hãng thuê xe.

Hãng báo sẽ đưa xe cứu hộ đến cùng với một chiếc xe khác để mình sử dụng, còn xe bị hỏng họ mang về, trong vòng hai tiếng. Thì phải chờ chứ biết làm sao bây giờ, đành nhảy xuống biển bơi và nằm ngắm trời đất vậy.

Hai tiếng, không thấy xe cứu hộ đâu cả. Gọi đến hãng thuê xe thì họ bảo xe cứu hộ đã đến địa chỉ mình nói nhưng không tìm thấy xe bị hỏng nên họ đi về rồi. Họ bảo gọi cho mình không được. Haizz. Lại phải tìm mọi dấu hiệu nơi mình đang đỗ xe để mô tả cho họ cử xe cứu hộ khác đến. Xót hết cả ruột với bao cú điện thoại roaming để gọi đi gọi lại vì họ cứ bảo, một lúc nữa sẽ gọi lại update mà không thấy đâu. Trời bắt đầu mưa, không có chỗ nào trú mưa nữa, phải ngồi chờ trong nhà chờ xe buýt.

Đến gần 5 giờ chiều, gọi lại cho hãng thuê xe và họ báo, phải mất hai tiếng nữa xe cứu hộ khác mới được điều đến. Chả biết nói thế nào nữa. Mình chỉ sợ đến 7 giờ tối lại báo “không tìm thấy xe”. Trong bụng lại nghĩ, có lẽ lại phải tìm sự trợ giúp. Mà biết nhờ ai bây giờ.

Lúc đó, ở công viên bãi biển, mình thấy một bác già đang ngồi ngắm hoàng hôn và ăn gì đó, trông rất thảnh thơi. Bác thấy mình có vẻ lo lắng nói chuyện trên điện thoại, bác hỏi chuyện.

Mình nói với bác về vụ việc và nói với bác “Cháu đang lo quá. Không biết làm thế nào với cái xe này và không biết làm thế nào để quay về thành phố nữa. Cũng không biết cứu hộ có tới tìm nữa không.”

Bác ấy bảo: “Để bác xem giúp cho.”

Đến lúc đó, chả hiểu sao, xe lại khởi động lại được. Mình bảo bác ấy: “Nhưng cháu lo xe lại bị giở chững giữa đường, mà trời tối rồi, lúc đấy mà lại gọi cứu hộ thì không biết bao giờ họ tới nữa.”

Thế là bác ấy bảo: “Để bác áp tái cháu đi về, khỏi lo.”

Bác ấy tên là Robert. Robert lái một chiếc xe bán tải cà tàng, và bây giờ chuẩn bị áp tải một chiếc xe Charger bóng lộn về downtown Honolulu. Cứ một đoạn, bác lại dừng lại để xem mình có vấn đề gì hay không. Xe có vẻ chạy ổn. Cô bạn mình thì bảo: “Hay là nói với bác Robert là bác có thể quay về được rồi.”

Nhưng mình vẫn lo, nhỡ đâu… Và quả thật, sau khi qua đường hầm (may sao là đã qua đường hầm), xe chết máy mà mình chỉ kịp dừng lại khi ép sát 1/2 vào vệ đường. Capo xe bắt đầu bốc khói. mùi khét lẹt. Mình kêu cô bạn thoát khỏi xe và lấy hết túi xách ra khẩn trương.

Bác Robert dừng lại và chạy tới, mình nói bác cũng tránh xa xe. Một lúc sau, có vẻ không có chuyện gì xảy ra, bác Robert muốn đẩy xe hẳn vào vệ đường để không cản trở đường highway. Nhưng cũng không đẩy được vì hệ thống xe bị locked hoàn toàn, không thể chuyển về số N để đẩy xe.

Có một xe khác thấy thế dừng lại và một anh chạy xuống hỏi có cần giúp gì không. Một lúc thì anh ấy bảo “vợ đang chờ trên xe và phải đi, rất tiếc là không giúp gì được.”

Một chiếc xe khác lại dừng lại và cậu lái xe trẻ tuổi hỏi có cần giúp để đẩy xe vào vệ đường. Cũng không thể giúp gì hơn vì xe chết cứng hoàn toàn. Bác Robert lại phải giúp gọi hãng thuê xe cử cứu hộ đến.

Lúc này đã là hơn 7 giờ tối, trời cũng tối om rồi. Hãng cho thuê xe nói phải mất hai tiếng để xe cứu hộ tới. Bác Robert và cậu trẻ tuổi, tên Tony, nói sẽ cùng chờ với hai chị em để hai chị em không sợ. Thôi đành chờ vậy.

Lúc này bọn mình mới có thời gian để hỏi về bác Robert. Bác làm công nhân chế biến cát thành nguyên vật liệu làm đường. Ngày nào buổi chiều bác cũng ăn tối ở chỗ đó để ngắm biển và hoàng hôn. Bác chỉ có một mình và hai con chó.

Còn Tony thì nói vừa bị bố vợ đuổi ra khỏi nhà vì hình như cậu mắng con cậu trước mặt bố vợ. Rồi cậu hào hứng thông báo, sắp có thêm con vài tháng nữa.

Bác Robert hỏi: “Các cháu có đói không, trên xe bác còn đồ ăn đấy!”

“Ôi, tuyệt quá, vâng, bọn cháu đói thật ạ.”

Bác lấy đồ ăn ra, một gói cơm gạo lứt và mấy cái bánh chuối kiểu Tây Ban Nha, còn nóng hôi hổi. Bọn mình bắt đầu ăn ngon lành.

Một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch xuống, anh cảnh sát đẹp trai, súng ống đầy mình bước xuống hỏi bọn mình đang làm gì ở đây. Bọn mình trình bày tình huống. Không thấy anh cảnh sát nói gì cả, thấy anh ấy quay đi gọi điện thoại gì đó. Một lúc sau anh ấy quay lại bảo: “Tôi đã cho gọi cứu hộ để đưa xe đi, nếu xe cứu hộ của hãng thuê xe đến trước thì tốt, còn không thì sẽ có xe cứu hộ của cảnh sát.”

Rồi anh ấy báo tiếp: “Tôi sẽ ở đây bảo vệ hai cô cho đến khi nào xe cứu hộ tới.”

Mình không tin vào tai mình, hỏi lại: “Anh nói là anh đứng đây chỉ để bảo vệ hai đứa chúng tôi á?”

“Đúng rồi cô ạ. Đây là khu vực nguy hiểm! Sau đó để an toàn, tôi sẽ đưa hai cô về đồn cảnh sát để một là hãng xe cử người đến đó đưa các cô về hoặc là các cô gọi taxi từ đó.”

Ôi, cảnh sát Mỹ xịn thế á? Năm phút sau, đã thấy xe cứu hộ do cảnh sát điều đến tới. Thế là phải chào bác Robert và anh chàng Tony. Chẳng thể nào nói hết mình cảm động thế nào trước sự giúp đỡ của Robert và cũng không thể nào quên được hình ảnh bác ngồi ăn tối trên bờ biển.

Về đến đồn cảnh sát, anh chàng cảnh sát gọi điện cho hãng cho thuê xe: “Tôi gọi từ đồn cảnh sát ABC, thay mặt cho hai du khách sử dụng chiếc xe XYZ bị hỏng giữa đường, không có tai nạn nào xảy ra. Xe đã được chuyển đi để không làm ách tắc giao thông.”

Sao mà trịnh trọng thế cơ chứ! Xong xuôi đấy, anh quay ra hỏi: “Thế hai cô có muốn đi tè không?” (“Do you want to use the restroom?”).

“Có, có”!

Anh chàng lóc cóc đi lấy chìa khoá nhà vệ sinh để hai cô đi tè :-). Xong, anh chàng bảo: “Thủ tục đã xong xuôi. Bây giờ tôi phải đi tuần tiếp, tôi gọi taxi để hai cô về. Mọi chuyện còn lại hãng xe sẽ phải tự xử lý với hãng bảo hiểm.”

Lúc ra chờ taxi, hai đứa định hồn nhiên đứng ngoài đường chờ cho tiện. Anh cảnh sát bảo: “Hai cô làm ơn đứng vào trong mái hiên chờ xe taxi tới, khu vực này nguy hiểm lắm!.”

Một ngày thật nhiều cảm xúc, mặc dù chưa cảm nhận được gì về vẻ đẹp của Oahu. Bác Robert sẽ không biết rằng, mình đã khóc khi về khách sạn buổi tối hôm đó.

 
Previous
Previous

Peacefully sleeping Hanoi

Next
Next

Vacation in Chautauqua