New Jersey
(Tiếng Việt ở phía dưới).
Last weekend, we went by New Jersey to have rest on the way to New York, in order to enjoy some ocean air in the hot summer of America, and also to visit Aunt Pat. I loved Aunt Pat’s house very much: No fussy, it is very simple, neat, but every corner, every room, everything, and every detail give peaceful and loving feelings, like Aunt Pat. While Aunt Pat is a Christian, in her reading room, I could see a Buddha statue in a corner table, and a Tibetan singing bowl, and some of Thich Nhat Hanh books, or books of other Buddhist masters on the bookshelf.
Aunt Pat over 80 years old, but she is still very lucid and healthy. She used to be a nurse. When she was 58 years old, she went back to school to get a master’s degree in psychology for treatment of alcohol and drug addicts. She loves her work because it has been able to help many people be “reborn” to their life. She said: Perhaps among the patients, upto 30% of them would be back to their old path, up to 30% may have died, but the fact that the rest is “reborn” is already enough to make her happy. Aunt Pat is passionate of drawing the sea and landscape. Her house is mostly decorated with her paintings.
It is a big surprise that two of us have many things to talk with each other. We had endless things to talk about from the moment we met. We found that we have many same interests. Even until we were about to say good-bye, we could not finish the conversation. We hugged and kissed for goodbye a few times, but things were still going on: ‘Ah, I still have this thing…. the other thing that… I want to show you’ - That was a the notebook of her days in Kathmandu, Nepal, … then a box with a leaf with a very special fragrance that her son brought from Tibet for her, … then some quartz stones that she collected from various places to which she travelled, … then a book think I might like … etc….
Aunt Pat has three sons: Patrick, Peter and Dan. She told about them lovingly and proudly. She was proud (as I can feel), neither because Patrick, Peter or Dan is a doctor or a lawyer, or a technology engineer has a ‘Start-up’ that received millions of dollars in Seri A or B; nor did they graduated from Yale or Princeton. She was proud because they were free to pursue their passions and they were happy with those passions.
Patrick had nothing outstanding. When Patrick was young, he was bad at schools. Aunt Pat said, her husband was very disappointed, worrying that his son would be a failure. However, Aunt Pat was not bothered: ‘I still loved Patrick as he was, and still adored him every day without blaming him, not forcing him to change anything. Everyone will go their way, no one lives the same life of the other. Patrick would have his own way to live. I could not do anything for him, I could only love him.’ Then Patrick changed himself and became a pilot.
Peter is different. Peter was passionate about exploring new places. After graduating from college, Peter went to work only for the purpose of making money to pay for his traveling. Whenever he saw that he had enough money, he left the US to travel to the world, until he ran out of money, then went back to the US to work to earn money for his next trip: He was riding a motorbike across Africa, wandering in Asia, then lived in monasteries in Tibet, etc. Motorbike or travel companies offered to sponsor his traveling. He refused. This is because he knew that: There is no free lunch. If he accepted their offer, he would have to make trips according to their intentions, while he just wanted to do the things he like. Aunt Pat told that, for the first few years of Peter’s being away from home, she did not feel missing him. However, one time Peter suddenly returned without warning, she came home from work and saw Peter sitting at home, she just realized a strong feeling: “No, no, cannot let him go anywhere, I wanna retain him at home for me”. However, it did not take her long to understand that it was ridiculous to do so. Therefore, she gave him an ‘impossible mission’: ‘Even if you will go to any heaven, I will come there to visit you’. And that’s why Pat has a Kathmandu diary. I did not have time to read the entire diary, but I, randomly, came to a page she wrote about the days when she was sick there - it seemed to be food sick. In that diary, I stopped at a sentence : ‘Thanks Peter for the love you gave me, Peter was so sweat and great, thank you for taking care of me and helping me through my sickness.’
Dan has no passion for new lands like Peter. Dan was born, raised and married in New Jersey. Dan’s passion is music. Dan has been exploring the world of music without going through any school. With Dan’s talent, Berkerley offered Dan a scholarship, which Dan refused. Like Peter, Dan wants to do what he likes in his on ways, without being dependent on, nor influenced by anyone. Dan accepts to do all sorts of things in the restaurants to have money to afford his music passion. Jen, Dan’s wife, is a math teacher at the high school, and is pursuing PhD in psychology. When talking about Dan’s, Aunt Pat said: ‘Jen is wonderful. After Jane gave birth to their first kid, she went to work to earn money. Dan was at home to be a household husband, and to have time for his musical passion’. Then it came the day, with his musical talent, Dan formed a band to perform at clubs along the coast of Red Bank. With Dan’s and the band’s reputation, they have never run out of requests for performance. Dan now has three bands to meet local demand: beach clubs, and private concerts for events at wealthy families’ houses. Jen also learned to sing and performs with Dan’s band. In addition to performing, Dan is the music director for the church. It is interesting that the church gives Dan freedom to choose the music for church ceremonies. Thus, instead of playing music in the traditional way of churches, Dan can play in church songs with contemporary style to be suitable to the new generation.
On Sunday morning, Aunt Pat drove us to the beach. While lying on the beach, she and I talked about Paris. She said: ‘When my husband and I were just married, we did not have money, but we wanted a honeymoon in Paris. I had an old car, and I sold it to get money for Paris’. How cool, my dearest Aunt Pat!
In the afternoon, Dan and the band came to play at the beach club. Dan’s wife and kids also were there. The children went to the beach to swim and play. Then, they were lying on the beach to listen to Dan’s and the band’s performance. It seems nothing need to be added to their life to be happy. The weekends on the beach like this with them are already enough. There is a small detail that is incredibly cute. Dan had a break from performing, and went down to talk with the family for a moment. Dan looked at his wife lovingly and whispered to Jen: ‘Is that your new swimsuit? I like it very much.’ It was a new suit and it made Jen look nice in the way new clothing often does. ‘Oh, thank you. I also really like this swimsuit.’./.
July, 2019
* * *
Cuối tuần, đi đến New Jersey vừa để nghỉ trên đường đi New York, vừa để hưởng chút không khí biển giữa mùa hè nắng nóng như phơi mực ở nước Mỹ, vừa để thăm bác Pat.
Có lẽ ngôi nhà của bác Pat là ngôi nhà mình cảm thấy thích nhất từ xưa đến nay ở Mỹ: Không cầu kỳ kiểu cách, nhưng mọi góc, mọi nơi, mọi vật, mọi chi tiết (dù rất rất khiêm tốn) đều đem lại cảm giác bình yên và yêu thương,… như bác Pat vậy. Bác Pat là người theo Thiên chúa giáo, mà trong căn phòng đọc sách của bác lại có một góc đặt tượng Phật, một chiếc singing bowl của Tibet, và một số quyển sách của Thầy Thích Nhất Hạnh, hay của các bậc thầy Phật giáo khác.
Bác Pat năm nay 83 tuổi, vẫn rất minh mẫn và khoẻ mạnh. Trước đây bác làm y tá điều dưỡng phục hồi tâm lý, rồi đến khi đã 58 tuổi, bác Pat đi học lại lấy bằng thạc sỹ phục hồi tâm lý cho đối tượng nghiện rượu và ma tuý. Bác yêu thích công việc của mình vì nó giúp được nhiều người được “tái sinh” về lại với cuộc đời. Bác bảo: Có thể trong số bệnh nhân, có đến 30% số họ “ngựa quen đường cũ” quay lại con đường nghiện ngập, có đến 30% cũng có thể đã chết, nhưng số còn lại được “tái sinh” là bác đã hạnh phúc lắm rồi. Bác đam mê vẽ biển và phong cảnh. Căn nhà bác chủ yếu là treo những bức tranh bác vẽ.
Chẳng hiểu duyên cớ nào mà hai bác cháu lại hợp nhau lắm lắm. Chuyện nọ chuyện kia từ lúc gặp nhau cho đến khi tạm biệt mà không thể hết chuyện để nói, động đến chủ đề nào là lại bảo: “Ô, thế bác cũng thích cái đó à?” “Ô, bác ít gặp ai thích cái này giống bác!” Buổi tối thì không dứt ra để đi ngủ được, còn khi mình chuẩn bị ra xe để đi về thì ôm hôn tạm biệt vài lần vẫn chưa xong: “À, bác còn cái này… cái kia …muốn cho cháu xem” – Nào thì cuốn sổ ghi chép những ngày bác ở Kathmandu, Nepal, nào thì một hộp đựng một thứ lá có mùi thơm rất đặc biệt mà con trai bác mang từ Tibet về tặng bác, nào thì là những viên đá thạch anh mà bác thu thập ở các nơi bác đã đến, nào thì một cuốn sách mà bác nghĩ mình sẽ thích, v.v.
Bác Pat có ba người con trai: Patrick, Peter và Dan. Bác kể chuyện về họ một cách đầy yêu thương và tự hào. Niềm tự hào của bác không phải vì Patrick, Peter hay Dan là bác sỹ hay luật sư, hay một kỹ sư công nghệ có một “Start-up” gọi được mấy chục triệu đô la vốn Serie A hay B, cũng không phải họ đã từng học Yale hay Princeton, mà vì họ đã tự do theo đuổi những đam mê của họ và họ hạnh phúc với những đam mê ấy.
Patrick thì không có gì nổi trội. Khi Patrick còn nhỏ, anh quậy phá, học hành không ra gì. Bác Pat nói, chồng bác thì thất vọng lắm, coi như thằng con mình là “kẻ vứt đi”. Nhưng bác Pat không lấy điều đó để phiền lòng. Bác bảo: “Bác vẫn yêu Patrick và vẫn khích lệ anh ấy mỗi ngày mà không quở trách, không ép buộc Patrick phải thay đổi gì cả. Mỗi người rồi sẽ đi con đường của mình, không ai giống ai, Patrick có con đường của anh ấy. Bác không thể làm gì thay anh ấy, mà chỉ có thể yêu thương anh ấy mà thôi.” Rồi thì Patrick tự thay đổi mình và trở thành một phi công.
Peter thì lại là một câu chuyện khác. Peter đam mê khám phá các miền đất lạ. Sau khi tốt nghiệp đại học, Peter đi làm chỉ với mục đích kiếm tiền để trang trải cho những chuyến đi của mình. Cứ khi nào thấy đủ tiền thì anh lại lên đường, đi cho đến khi nào hết tiền, thì lại quay lại Mỹ kiếm tiền cho chuyến đi tiếp theo: Đi xe máy ngang dọc Châu Phi, hay lang bạt ở Châu Á, rồi thì sống trong các tu viện ở Tibet. Có những hãng xe máy hay hãng du lịch mời chào Peter làm cộng tác viên và họ sẽ tài trợ cho những chuyến đi của Peter. Anh từ chối hết, vì anh biết, nếu nhận lời họ, anh sẽ phải thực hiện những chuyến đi theo ý đồ, kịch bản của họ. Mà anh thì chỉ muốn làm những điều mà anh thích. Bác kể, mấy năm đầu Peter bắt đầu những chuyến đi như vậy, bác không hề có cảm giác nhớ nhung gì cả. Cho đến một lần, Peter đột nhiên trở về mà không báo trước, về đến nhà nhìn thấy Peter, bác trào lên cảm giác: “Không thể để cho nó đi đâu nữa, phải giữ nó ở nhà cho mình”. Nhưng rồi làm sao bác có thể làm như vậy được. Và bác ra “tối hậu thư” cho con trai: “Con có đi đến phương trời nào thì mẹ sẽ đến đó thăm con”. Và đó là lý do bác Pat có cuốn nhật ký Kathmandu, Nepal. Mình không có thời gian để đọc hết cuốn nhật ký đó, nhưng đã lật qua một trang bác viết về những ngày bác bị ốm, có vẻ như là bị ngộ độc thức ăn hay gì đó. Trong trang nhật ký đó, có một câu bác viết làm mình dừng lại rất lâu: “Cám ơn tình yêu của Peter đã dành cho mẹ, Peter thật tuyệt vời, cám ơn con đã chăm sóc mẹ và giúp mẹ trải qua trận ốm đó”.
Dan không có đam mê với các miền đất lạ như Peter. Dan sinh ra, lớn lên và lập gia đình ở New Jersey. Đam mê của Dan là âm nhạc: Chơi ghi ta, và hát, hoà âm phối khí. Dan hoàn toàn tự khám phá âm nhạc mà không qua bất kỳ trường lớp nào. Với tài năng của Dan, trường Berkerly có trao học bổng cho Dan, mà Dan từ chối cơ hội vàng bạc đó. Cũng giống Peter, Dan muốn làm những thứ mình muốn, theo ý mình, mà không phụ thuộc và ảnh hưởng bởi ai cả. Dan chấp nhận làm đủ các thứ công việc trong nhà hàng để có tiền nuôi đam mê âm nhạc của mình. Jane, vợ Dan, là một giáo viên dạy toán ở trưởng trung học, và có thêm bằng tiến sỹ về tâm lý. Khi kể về vợ Jane, bác Pat nói: “Jane rất tuyệt vời. Sau khi Jane sinh con, Jane đi làm kiếm tiền, còn Dan thì ở nhà làm ông bố nội trợ, và có thời gian cho đam mê âm nhạc của anh.” Rồi cũng đến ngày, với tài năng âm nhạc của mình, Dan thành lập ban nhạc của mình để biểu diễn tại các câu lạc bộ dọc bờ biển vùng Red Bank. Tiếng tăm của Dan và ban nhạc giúp cho họ chẳng khi nào hết đơn đặt hàng biểu diễn. Đến giờ Dan có ba ban nhạc để đáp ứng nhu cầu trong vùng, các câu lạc bộ trên bờ biển, và các buổi biểu diễn riêng tại nhà trong các bữa tiệc của các gia đình giàu có. Jane cũng học hát và tham gia biểu diễn cùng một ban nhạc của Dan. Ngoài việc biểu diễn, Dan được nhà thờ giao trọng trách làm giám đốc âm nhạc cho nhà thờ. Điều thú vị là nhà thờ không áp đặt Dan phải làm nhạc theo lối cổ điển cho những buổi lễ của nhà thờ mà Dan có thể chơi các bản nhạc thánh ca theo phong cách đương đại của Dan để phù hợp cho thế hệ mới.
Sáng Chủ nhật, bác Pat lái xe chở cả nhà ra biển chơi. Trong lúc nằm trên bãi biển, hai bác cháu nói chuyện về Paris. Bác kể: “Khi bác và bác trai mới cưới, bác không có tiền, mà muốn có tuần trăng mật ở Paris. Bác có cái ô tô cũ, bác bán nó đi để lấy tiền đi Paris.” Ôi chao ôi là chao ôi, bác Pat đáng yêu ơi!
Buổi chiều, Dan và ban nhạc đến chơi. Vợ và con Dan cũng đến. Bọn trẻ con xuống biển bơi lội và chơi đùa xong thỉ lên nằm dài trên bờ biển nghe Dan và ban nhạc biểu diễn. Từ bờ biển, nhìn sang bờ bên kia là Manhattan (chỉ cách 1 giờ đi phà sang), nhưng dường như chẳng mấy khi gia đình họ sang đến bên đó, mà họ cũng không có thèm muốn sang đến bên đó. Những ngày cuối tuần trên bãi biển như thế này với họ là đã đủ đầy. Có một chi tiết nhỏ mà dễ thương vô cùng. Dan biểu diễn xong thì xuống chơi với cả nhà. Dan nhìn vợ âu yếm và nói nhỏ với Jane: “Em mới có áo bơi này à? Anh rất thích cái áo bơi này của em”. (Vợ Dan rất to béo, nếu mình không nói là béo phì, gấp đôi Dan). Jane đáp lại: “Em cũng rất thích cái áo bơi này.”
Tháng 7, 2019